tổng giám đốc siêu cấp giàu có là chồng tôi

Ông Kajiwara Junichi Tổng giám đốc Công ty Acecook Việt Nam đã có những chia sẻ về hành trình chinh phục khẩu vị người Việt của Acecook Việt Nam trong hơn 20 năm thông qua những gói mì ăn liền kinh điển. Ông Kajiwara Junichi - TGD Acecook Việt Nam trả lời phỏng vấn tại lễ trao Danh sách chương Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo Chương 1: Thanh Niên Tài Tuấn 1 Tình yêu không liên quan với phong nguyệt, không liên quan với thời gian, nó chỉ liên quan đến hai người. Có đôi khi, ngủ chính là ngủ, yêu chính là yêu, nó không phải do ai khác, nó chỉ nghe theo trái tim. Loading Chương 2: Vô Tình Vô Nghĩa Lần đầu tiên gặp anh là lúc cô bị đuổi khỏi vị trí thiên kim tiểu thư nhà giàu có. Một thân một mình, chịu mọi khổ cực lạnh nhạt. Khi rời khỏi anh, cô bị nguy hiểm bao vây, thậm chí mẹ kế còn nhân cơ hội này muốn hại chết cô. Anh ở trước mặt cô, ném cho c Chương 146. Lâm Hương Giang thâm thở phào nhẹ nhõm, may mà không đưa cho cô, nhưng nghĩ lại, không phải chứ, người đàn ông này chẳng phải tính toán quá rõ ràng rồi sao? "Bộ lễ phục trên người cô tặng cho cô, vô cùng thích hợp với cô, không cần trả lại cho tôi" Trả Ông Henry Sun Ka Ziang, Phó Chủ tịch SCB, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng Giám đốc Công ty Noble Capital Group Ltd. (Nguồn: SCB) Về Glory Capital Investment Limited Place of Incorporation, dù được SCB giới thiệu đến từ Anh, nhưng theo tìm hiểu của người viết, đây là quỹ đầu tư tư nhân có trụ sở tại Hồng Kông. Er Flirtet Ständig Mit Anderen Frauen. Khi Nguyễn Tố tỉnh lại, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, vừa quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông mặt mày tái nhợt nằm ở bên cạnh báo thức trên điện thoại không ngừng reo vang, mà người chồng trên danh nghĩa đang nằm bên cạnh cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh phút chốc, cô tỉnh táo vội vàng tắt chuông điện thoại, căn phòng cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên qua là đêm tân hôn của cô, cô nhìn người đàn ông tuy rằng đã ngủ say nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí độ bề ngoài của anh không giống người thất thần, nhớ tới một sự kiện hồi cô còn học đại đó bạn thân của cô bận rộn yêu đương, trốn học lại gặp giáo viên điểm danh, bạn cô đã năn nỉ cô thay mình lên thật sự đã chạy đến khoa kinh tế quản lý nghe giảng..Khi buổi học sắp kết thúc cô giáo đã đưa ra một đoạn video đoạn video đó, nam thanh niên mặc đồ vest đi giày tây, khí phách hăng hái khiến tất cả sinh viên trong khán phòng đều khao là Quý Minh Sùng, người thừa kế của tập đoàn Quý còn du học ở nước ngoài anh đã cùng với bạn hợp tác hoàn thành một dự án các tạp chí kinh tế tài chính cũng đưa tin về sự tích của truyền thông đã đánh giá rất cao về anh, thậm chí còn nói rằng một khi anh tiếp quản quyền lực từ tay cha mình, anh sẽ đưa Quý Thị lên một tầm cao mới, nói anh sẽ làm thay đổi toàn bộ hướng gió trên thương mười tám tuổi, anh tốt nghiệp đại học, sau đó tiếp tục học lên mươi tuổi tự thân thành lập nên một công ty có tương lai vô cùng triển người như vậy, nói anh là con cưng của ông trời cũng không quá là niềm tự hào của Quý Thị, cũng là đối thủ của rất nhiều chí trên thương trường lúc bấy giờ, một ông trùm trong giới sắp nghỉ hưu cũng coi anh là mối đe dọa lớn nhất đối với sự phát triển của tập nhưng trên đời vạn sự biến hóa vô năm Quý Minh Sùng hai mươi hai tuổi, chiếc xe mà anh và anh cả đang đi gặp tai nạn trên đường cao cả của anh chết ngay tại chỗ, mà anh thì bất tỉnh nhân sự suốt năm đó ba Nguyễn chính là dựa vào ba Quý đã qua đời mà làm giàu, ba Quý có ơn với ba cô, hai nhà nói là thế giao cũng không quá. Trước khi Quý Minh Sùng xảy ra chuyện, hai nhà Quý Nguyễn đã định ra hôn ước tạo nên thế liên này nhà họ Quý xảy ra chuyện, họ Nguyễn liền có ý nghĩ muốn hủy bỏ hôn ước này nhưng cũng sợ bị người khác nhìn vào mà đừng nói mẹ Quý là một con người đanh đá, ai ở trong tay bà giở trò cũng đừng mong được yên Nguyễn là người rất sĩ diện, để ý đến thanh dù bây giờ Quý Minh Sùng đã trở thành người thực vật vẫn một mực đem con gái gả người đều nghĩ Nguyễn Tố nhất định sẽ phải lấy nước mắt rửa Tố lại cảm thấy như thế này cũng rất rửa mặt xong rồi liền kéo ra màn cửa, để Quý Minh Sùng có thể tắm bước ra khỏi phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng, không muốn làm mẹ chồng và cháu trai thức bếp vốn đã nhỏ, đồ đạc lại còn bày bừa lộn xộn khiến cho căn phòng càng trở nên chật chội họ Quý nay đã khác xưa, không còn ánh hào quang năm từ khi xảy ra sự việc lớn vào năm năm trước, ba Quý mất đi người con trai yêu quý của mình bỗng chốc đã già đi hẳn, chưa đến hai năm thân thể ông đã suy Quý không có người thừa kế, trong tập đoàn cũng dần mất đi quyền lực, Quý Thị bắt đầu suy này càng lúc càng xuất hiện những thiếu hụt lớn hai năm cố gắng tồn tại, cuối cùng Quý Thị phải tuyên bố phá sản, tập đoàn đổi Quý năm ngoái được chuẩn đoán mắc ung thư gan, qua đời cách đây vài dĩ khi ba mất đi, con trai không nên kết hôn vội, nhưng mẹ Quý lại không phải là người bình sợ nhà họ Nguyễn sẽ đổi ý, một hai phải dựa theo hôn ước đã định trước đó, buộc họ Nguyễn phải đem con gái gả vào nhà giờ nhà họ Quý phải dọn ra khỏi biệt thự lớn, chuyển đến căn nhà có ba nhà ba phòng này là lúc ba mẹ Quý còn trẻ kiếm được số vàng đầu tiên đã mua được, xây lên cách đây hơn hai mươi năm rồi, nhìn từ bên ngoài đã cũ kỹ là nơi ở duy nhất mà họ có thể trú Tố không phải là một người thích oán trách, cô dọn dẹp sơ qua một chút rồi lấy trong tủ lạnh ra vài quả trứng lạnh chất một đống thực phẩm, cô cẩn thận xem qua một lượt, tất cả đều đã quá hạn sử Nguyễn Tố bật bếp lên chiên trứng thì có một đứa bé đi vào không dám lại quá gần cô, chỉ đành vươn cổ đến nhìn vào trong Tố vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy thằng bé."Quân Đình, buổi sáng tốt đã đánh răng rửa mặt chưa?" Nguyễn Tố bé tên là Quý Quân Đình, là thế hệ thứ ba của nhà họ Quý, bây giờ cũng là cháu trai của bé này cũng thật là đáng nó đã bỏ mình trong vụ tai nạn xe năm đó, sau này mẹ lại tái giá ra nước ngoài, bây giờ sống với bà nhà họ Quý diện mạo khí độ đều là tốt nhất, tuy rằng bây giờ tạm thời nghèo túng nhưng cậu bé vẫn rất sạch tóc xoăn tự nhiên, rối bù nhưng cũng rất đáng yêu, đôi mắt tròn xoe như quả nho, lúc nhìn người ta cứ như muốn câu hồn người ta theo vậy."Thím à, thím có thể không cần phải gọi tên Đậu Tương là được rồi".Bé con ôm bụng, vẻ mặt buồn phiền "Mỗi lần có người gọi tên con, con liền cảm thấy như sắp bị mắng."Nguyễn Tố bị làm cho buồn cười, gật gật đầu "Vậy được, về sau thím sẽ gọi con là Đậu Tương, con đánh răng rửa mặt chưa?"Đậu tương nhe răng, lộ ra một miệng răng trắng nhỏ "Đánh rồi, trắng lắm ạ.""Vậy thì đợi một lát nhé, bữa sáng sắp xong lạnh trong nhà không có đồ gì cả, hôm nay ráng nhịn một chút, ăn mì trứng được không?"Nguyễn Tố bắt đầu từ lúc mười tuổi đã tự mình nấu ăn, nhiều năm như vậy cô đã luyện thành một đầu bếp cừ rất biết cách tự chăm sóc cho bản là kiểu người dù có nghèo khổ đến đâu cũng sẽ làm cho cuộc sống của mình trở nên thú vị nên đối mặt với hiện trạng của gia đình họ Quý, cô không hề thấy thất vọng hay khó Tương vội không ngừng gật đầu "Vậy thì tốt quá! Con ăn bánh mì đến phát chán rồi!"Nguyễn Tố liền hiểu ý của thằng hình của nhà họ Quý bây giờ không tốt chút nào, trong nhà không có nguồn thu nhập nào Quý đã sắp sáu mươi tuổi rồi, bà sống trong nhung lụa bao nhiêu năm, cho dù ra ngoài đi tìm việc làm cũng rất khó tìm được việc thích rằng bà lúc trẻ cũng đã chịu qua khổ sở, nhưng qua mấy chục năm sống sung sướng bây giờ lại đột nhiên vào bếp, nấu thức ăn chín thì chín đấy nhưng mùi vị thì không thể ngon đình cũng không thể nào mời được giúp việc, việc gì cũng phải tự dựa vào chính mình mà Tương năm nay năm tuổi rưỡi, vẫn đang học mẫu giáo, bây giờ nhà trẻ vẫn chưa khai thời gian trước mỗi ngày đi theo bà nội, được bà cho ăn, thằng bé vốn có một khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh nay đã gầy đi nhiều đứa bé năm tuổi, sau khi trải qua cuộc sống nghiêng trời lệch đất, cũng sớm trưởng thành hơn những đứa bé đồng trang biết hoàn cảnh gia đình không tốt cho nên cũng không oán trách gì nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa này nhìn thấy thím của mình có tài nấu nướng tốt hơn bà nhiều, cậu không khỏi cảm thấy mong chờ vào tương lai sau Tố rất nhanh đã làm xong bữa sáng, lúc này mẹ chồng của cô cũng đã thức dậy Quý mặt mày lạnh nhạt, chỉ là tầm mắt nhìn đến mì sợi ở trên bàn, nhìn qua có vẻ đẹp mắt."Mẹ, ăn sáng thôi!" Nguyễn Tố nhỏ nhẹ nói "Con thấy trong nhà cũng không còn đồ ăn gì nữa rồi."Mẹ Quý thật ra cũng không nghĩ đến Nguyễn Tố sẽ thức dậy làm bữa giờ không phải đã qua rồi cái thời con dâu mới về nhà chồng phải kính trà bố mẹ chồng, làm cơm sáng cho cả nhà rồi cưới cô con dâu này về, thứ nhất là vì không thích cách cư xử của nhà họ Nguyễn, muốn vui vẻ trên sự khổ sở của họ, thứ hai là vì lòng riêng của bản thân một người mẹ, bà luôn có cảm giác là con trai mình sẽ tỉnh là không biết đến khi nào, có lẽ là ngày mà bà không còn trên đời vậy bà muốn tìm một người ở bên cạnh con trai bà rất mâu kể con trai như thế nào, bà luôn cảm thấy con trai mình là tốt như con trai bà không xảy ra chuyện, thì Nguyễn Tố này chắc chắn là không xứng với con trai bà cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần Nguyễn Tố là người thành thật, sau này bà nhất định sẽ không bạc đãi là nghĩ như vậy, nhưng bây giờ bảo bà thân thân thiết thiết sống với nhau như người một nhà, còn đào tim đào phổi ra mà đối đãi thì đó không còn là bà muốn quan sát thêm một thời gian bữa cơm này, Đậu Tương ăn rất ngon lành, mẹ Quý cũng Tương húp hết nước mì, bụng nhỏ ăn đến phình phình, nghi hoặc hỏi "Bà nội, đây rõ ràng là cùng một loại mì sợi, cùng một loại trứng, bỏ muối như nhau, sao bà làm lại khó ăn, của thím làm lại thơm như vậy?"Mẹ Quý "..."Thừa dịp Nguyễn Tố đi rửa chén, mẹ Quý gọi cháu trai vào phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại."Đậu Tương, những lời bà nội sắp nói, con phải nhớ kỹ." Mẹ Quý thấp giọng nói "Nếu thím hỏi nhà mình còn bao nhiêu tiền, thì con nhớ nói là không còn tiền nữa."Lòng người khó dò không thể không phòng bị, bên ngoài rất nhiều người đang đoán già đoán non rằng con thuyền nát này vẫn còn ba cân đinh. Nhà họ Quý năm đó đã từng trải qua thời kỳ huy hoàng lâu như vậy, làm sao nói phá sản liền phá không chừng trong tay mẹ Quý vẫn còn rất nhiều tiền mà không biết, mẹ Quý thích nhất là châu báu trang sức, bà chỉ tùy ý cất giữ một ít, vậy cũng không phải không có lời đồn như vậy, mẹ Quý cũng biết bản thân sẽ bị người khác ngấm ngầm nghĩ về mình như vậy một năm trở lại đây bà rất cẩn thận, tiết kiệm mọi ràng biết bản thân nấu cơm không ngon, cũng biết cháu trai Đậu Tương bị đói mà gầy đi nhưng bà vẫn không đưa cháu ra ngoài tiệm vốn rất coi trọng mặt mũi nhà họ Quý, vậy mà hôn lễ hôm qua cũng chỉ tổ chức ở một nhà hàng nhỏ, vô cùng sơ sài cũng là vì không muốn để người ngoài hoài nghi, nhìn chằm chằm giờ tuy Nguyễn Tố đã trở thành con dâu của bà, nhưng theo như bà thấy đó cũng chỉ là người ngoài cuộc, cần phải đặc biệt đề Tương giương mi lên "Ai ạ?"Mẹ Quý "Thím con đó."Đậu Tương lắc lắc đầu "Thím không có hỏi.""Ý của nội là, lỡ như thím con có hỏi thì con trả lời như vậy."Mẹ Quý kỳ thực cũng không quá lo lắng cháu trai không kín mặt cháu trai vẫn còn nhỏ chưa biết gì, bà cũng không dám để cho nó mặt khác, cháu trai tuy rằng còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông minh, không phải là người dễ bị người khác mua Tố muốn từ chỗ thằng bé nghe ngóng tin tức trong nhà cũng vô dụng mà dặn dò trước một chút vẫn Tương bỉu bỉu bé mấy hôm trước cùng với bà nội xem phim truyền phim, hai người phụ nữ rất là phiền phức ngày nào cũng cãi phụ nữ trẻ nói, con dâu không dễ làm, mẹ chồng quá quá mẹ chồng lại nói, bây giờ thời thế thay đổi rồi, con dâu còn dám hếch mũi lên khi dễ cả mẹ hôm qua thằng bé đã biết rồi, bà nội chính là mẹ chồng của thím, mà thím lại là con dâu của giờ vừa nghe được lời của bà, thằng bé lại nhớ đến bộ phim là khuôn mặt nhỏ của nó nghiêm lại, lời lẽ chính đáng nói "Bà ơi, sau này ở trong nhà này con sẽ ở thế trung người có cãi nhau con cũng sẽ không giúp! Con sẽ không giúp thím bắt nạt bà, cũng sẽ không giúp bà bắt nạt thím đâu!"Là người đàn ông ở trong nhà, nó cần phải nói rõ lập trường của mình Quý nghe vậy sửng sốt, khóe miệng khẽ giật, đưa tay lên chỉ thẳng "Mau cút đi!". -Cảm ơn khi Nguyễn Tố nghe thấy đầu tiên là sửng sốt, sau mới phản ứng lại được là Quý Minh Sùng nói với nhấp môi cười nói "Xem ra anh có thể dùng mắt động nghi rất thành thục."Cô rất vui vì đủ loại dấu hiệu cho thấy, đầu óc Quý Minh Sùng không có vấn Viễn cũng rất vui, trong các ca bệnh mà anh nghiên cứu, có một bộ phận người thực vật sau khi tỉnh lại đều có chướng ngại trí lực hoặc nhẹ hoặc dĩ người thực vật hôn mê không tỉnh, trên bản chất mà nói là vì đại não chịu tổn giờ trí năng của Quý Minh Sùng không có vấn đề, từ các loại báo cáo kiểm tra mà xem, thân thể của anh cũng đang hồi phục dần này đối với nhà họ Quý mà nói tuyệt đối là tin tức tốt nhất trong suốt mấy năm tại Quý Minh Sùng không có cách gì mở miệng nói chuyện, mắt động nghi cũng không thể thật sự thay thế anh để biểu đạt tất cả cảm xúc ra vậy trước mắt, cũng chỉ có thể tiến hành giao lưu đơn dụ, tôi đói rồi, tôi khát rồi, tôi buồn ngủ rồi các Quý Minh Sùng uống sữa bò xong, Nguyễn Tố lại cầm tờ báo chần chờ một chút, nhẹ giọng hỏi "Anh có thích nghe em đọc cái này cho anh không, em là chỉ chuyện trên báo tài chính."Trong lòng cô cảm thấy Quý Minh Sùng muốn tìm hiểu, nhưng lại có chút không chắc lẽ đại não anh còn trong thời kỳ hồi phục, cô nói những chuyện này có khi nào trong chốc lát anh không cách nào tiếp thu được không?Hoặc là anh cũng muốn yên tĩnh một chút?Quý Minh Sùng nhìn về phía mắt động nghi, qua một hồi, âm thanh máy móc lại một lần nữa vang lên trong phòng bệnh "Thích."Nguyễn Tố nghe âm thanh này, trên mặt hiện lên ý cười nhàn đây cô chưa từng tiếp xúc với Quý Minh Sùng, lúc này cũng nhịn không được mà tưởng như anh có thể nói chuyện, trên mặt cũng có thể thể hiện cảm xúc, lúc anh nói chữ "thích" này sẽ là dáng vẻ gì? Cũng giống như mắt động nghi, máy móc và không có tình cảm sao?"Đã biết." Nguyễn Tố thấy anh muốn nghe cô nói chuyện liền không tự chủ mà bắt đầu nói nhiều hơn, giống như khi anh còn chưa thức tỉnh vậy, có cái gì cũng đều nói với chủ động nói với cô "cảm ơn em" cùng với "thích", dễ dàng phá bỏ ngăn cách trong lòng phòng bệnh, ngoại trừ mắt động nghi ngẫu nhiên phát ra âm thanh, còn lại đều là âm thanh ôn hòa mềm mại của Nguyễn Tố."Thật ra lúc trước khi anh còn hôn mê, mỗi ngày em đều đọc báo tài chính cho họ nói, trước đây anh thích cái này, vậy anh có nghe thấy em đọc những cái đó không?"Đây là việc mà Nguyễn Tố muốn làm rõ cũng là nghe đồng nghiệp cùng đơn vị nói, có người hôn mê cũng có thể nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài. Không biết có phải là thật gian to lớn, việc lạ gì cũng bác sĩ không phải cũng nói rồi sao, các dấu hiệu trên người Quý Minh Sùng đều là kỳ trước đây ngoại trừ đọc báo tài chính cho Quý Minh Sùng ra, cũng sẽ kể những chuyện không vui mà bản thân cô gặp đó, còn bóc nhiên xem Quý Minh Sùng như là nơi trút tâm như anh có thể nghe thấy..sẽ công khai xử tội?Đậu Tương tựa hồ cũng suy xét tới điểm này, hôm nay còn ngượng ngùng xoắn xít hỏi cô, những lời lúc trước nó nói với chú, có phải chú đều nghe thấy rồi..Vậy thì không xong thật rồi!Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Đậu Tương, Nguyễn Tố đồng ý với nó, sẽ giúp nó hỏi rõ vấn đề Tố thân mang trọng trách, nhân cơ hội liền hỏi chuyện mà cô và Đậu Tương đều muốn khi hỏi xong, cô nhìn chằm chằm Quý Minh Sùng, đợi chờ đáp án của anh."Không có."Nghe được lời này, Nguyễn Tố thở phào nhẹ khi Quý Minh Sùng hôn mê, linh hồn đã không ở trong thân thể này nữa, làm sao có thể nghe được âm thanh của thế giới bên Tố gật đầu, tiếp tục cầm tờ báo, nhẹ giọng nói "Vậy em đọc tiếp, tin tức này liên quan đến thị trường chứng khoáng, có khả năng em ngắt câu không đúng.""Được."Quý Minh Sùng nhắm mắt lại, có loại cảm giác không thể tưởng tượng thân anh bây giờ không thể cử động được, nhưng nghe Nguyễn Tố đọc báo, anh vậy mà còn cảm thấy thích vậy, thích thể là năm năm qua tinh thần anh đều ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, đến nỗi bây giờ trải qua thời khắc nhàn rỗi này, giống như là một hồi Quý Minh Sùng ngủ rồi, Nguyễn Tố nhìn thời gian, đã là mười giờ đông khí hậu hanh khô, hai ngày nay cô không có thời gian để ý đến chính giờ thừa dịp còn chưa quá muộn, cô tìm trong túi xách mặt nạ mà chị gái lễ tân tặng cô, rồi đi vào là thời gian thuộc về riêng cô, cô rất hưởng thụ thời khắc đắp mặt nạ ngồi ở một bên, cầm điện thoại lướt lướt vòng bạn bè, lại xem trên mạng có hàng ngon giá rẻ gì rất thích mua đồ trên giờ nhà họ Quý có thêm rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, đều là cô cũng thích chăm sóc bản thân, giống nữ đồng nghiệp trong đơn vị đi dạo mua quần áo, thích dưỡng cũng là một người rất bình thường rất bình thường trong thế giới rộng lớn Minh Sùng ngủ không bao lâu lại tỉnh là phản ứng bình thường, anh đã tính toán tốt nói cục thời không có công dân sau khi về hưu đều không thể dung nhập vào trong sinh hoạt của người bình như luôn sống trong thế giới xuyên nhanh, có thể tình huống sẽ tốt hơn một một khi ngừng lại, có thời gian hồi tưởng lại những thứ trong quá khứ, vậy không thể nghi ngờ là ác khi anh tỉnh lại, nhìn một vòng, những chỗ mà tầm mắt anh có thể nhìn đến đều không thấy Nguyễn nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn mười giờ đi đâu rồi?Anh nhìn trần nhà, đại khái phát ngốc như vậy gần mười phút đồng hồ, vẫn không đợi được Nguyễn Tố trở không khỏi nhớ đến cảnh trong mơ vừa mơ, người anh em một giây trước còn cùng anh vào sinh ra tử, giây sau liền xảy ra chuyện đại khái còn chưa thoát ra khỏi loại trạng thái này, giờ phút này cũng nhịn không được mà suy nghĩ, cô hẳn là không xảy ra chuyện gì chứ?Nghĩ nghĩ, anh nhìn về phía mắt động nghi, không bao lâu sau, mắt động nghi phát ra âm thanh "Có đó không?"Không có đáp Minh Sùng lại nghĩ đến chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay chiếc nhẫn kia bình thường nói không ít, sao bây giờ lại an tĩnh như vậy? Thời khắc mấu chốt lại tuột dây Tố đang mua hàng trên mạng, chuẩn bị mua thêm cho Đậu Tương vài bộ quần áo lựa chọn, mơ hồ nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền đến, cô vôi vàng bóc mặt nạ không kịp rửa sạch tinh chất còn dính trên mặt mình liền xông ra nhiên mắt động nghi vẫn đang kiên trì bền bỉ mà phát ra âm thanh, không ngừng lặp lại một câu kia -"Có đó không?"Nguyễn Tố cho rằng đã xảy ra chuyện gì, đến bên giường bệnh, thấy Quý Minh Sùng tỉnh rồi còn có chút kinh ngạc "Sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"Quý Minh Sùng còn chưa mượn mắt động nghi để giải thích, đã nghe được nhẫn nữ mới nãy không lên tiếng giờ phút này chửi ầm lên "Đồ chó thật quá đáng! Em nhịn không nổi nữa rồi a a Tố không dễ dàng gì đắp mặt nạ lại có thể thả lỏng xem điện thoại một lát, hắn lại làm phiền! Lại làm yêu!"Khuôn mặt cô đắp mặt nạ vẫn chưa rửa sạch, trên mặt cũng còn một chút dấu Minh Sùng lúc này mới sáng tỏ."Không có gì." Anh biểu đạt ý tứ của mình như khi ngẫm nghĩ, anh trịnh trọng xin lỗi "Thật xin lỗi."Nguyễn Tố không rõ nguyên do, vẫn là cười cười "Không có việc gì thì tốt."Trong phòng còn có nữ nhẫn khinh thường hừ nhẹ một tiếng.* * *Ngày thứ hai, Nguyễn Tố và mẹ Quý đổi ca với nhau, trong phòng bệnh có một người đến thăm Quý Minh đến là chị của Thịnh Viễn – Thịnh Vi năm nay đã qua tuổi ba mươi, là một người giỏi qua thời điểm cô đến không khéo lắm, Quý Minh Sùng vừa mới ngủ không bao Quý cũng không nỡ đánh thức con trai bèn cùng Thịnh Vi ra ngoài phòng bệnh nhỏ giọng nói dĩ Quý Minh Sùng và Thịnh Viễn là bạn tốt của nhau, cũng là vì sự tương đồng trong thế bối cạnh của Thịnh Viễn khôntg tệ, tổ tông cũng là nhân vật vang là đến đời ba Thịnh Viễn thì không ổn của Thịnh Viễn không giữ được gia nghiệp, công ty cũng dần đi vận khí của con trai con gái ông không tồi, một nam một nữ đều cực kỳ có tiền Vi là chị gái, thủ đoạn năng lực đều có, cô tiếp nhận công ty từ tay ba ngoái, cô cùng thiếu gia có tiền có thế nhà họ Triệu liên hôn, dựa vào mối hôn sự mang đến lợi ích này, tập đoàn Thịnh Thị cũng đi vào quỹ đạo càng ngày càng tốt Thịnh viễn đối với kinh doanh không có hứng thú, lựa chọn học tin tưởng với năng lực của mình, theo thời gian anh sẽ trở thành bác sĩ có tiếng trong nhà họ Quý xảy ra chuyện, Thịnh Vi cũng muốn giúp đỡ, chỉ là lúc đó tình huống quá phức dù Thịnh Vi dốc hết toàn lực e là cũng khó mà thay đổi cục huống hồ lúc đó Thịnh Vi đã là người ra quyết sách của Thịnh thị, cô không thể không lo cho lợi ích của công là những việc cô có thể làm có thể giúp cũng có Quý là một người minh bạch, trước giờ không bao giờ cưỡng cầu người khác giúp đỡ, thậm chí cho đến bây giờ, bà cũng không cúi đầu nhờ vả ra cũng không phải bà coi tôn nghiêm quan trọng hơn hết là, trong lòng bà vô cùng rõ ràng, tình người là có hạn, dùng một lần liền ít đi một Thị phá sản là kết cục đã định, không ai có thể thay đổi, cần gì đánh cược tất cả mặt mũi mà đi cầu xin người khác? Sau này con trai trở thành người thực vật, bà cũng rõ ràng, người thực vật có thể tỉnh lại là dựa vào kỳ tích, có cầu ai cũng vô ân tình này bà tích góp lại từng chút, chờ đến khi bức bách không chống đỡ nổi mới có thể dùng không phải là người vô tư, bà cũng có lòng ân tình này, hoặc là giữ lại sau này lót đường cho Đậu Tương, hoặc là giữ lại cho con trai Minh vậy cũng không đến mức sau khi bà buông tay, hai người kia đều không có ai lòng Thịnh Vi rất bội phục mẹ Quý, mặc dù hiện tại nhà họ Quý đã phá sản nhưng bà vẫn giống như trước đây."Bá mẫu, bây giờ Minh Sùng tỉnh lại rồi, bác cũng yên tâm rồi nhỉ?" Thịnh Vi góp vui "Con thấy bác cũng trẻ ra vài tuổi sợ mấy ngày nay buổi tối đều không ngủ được đi?" Mẹ Quý mỉm cười gật Vi lại hỏi "Cái đó, con dâu của bác đâu?""Tố Tố đi làm rồi." Mẹ Quý cười "Nó làm việc ở trung tâm kiểm tra sức khỏe, tan làm sẽ đến bệnh viện, bình thường đều là nó chăm sóc Minh Sùng."Cô và Nguyễn Mạn cũng có duyên gặp mặt mấy lần, ấn tượng cũng không tốt phần Nguyễn Tố, càng là chưa gặp mặt qua mấy này nghe được mẹ Quý đánh giá cao Nguyễn Tố như vậy, cô cũng không khỏi kinh ngạc nói "Xem ra bác rất thích cô ấy."Mẹ Quý nghe lời này của Thịnh Vi, cũng sửng trước bà không hề thích Nguyễn giờ sau khi trải qua vài chuyện, bà biết Nguyễn Tố là người tốt, là đứa trẻ có lương tâm, nhưng..Thái độ của bà đối với Nguyễn Tố đã biến thành tán thành cùng yêu thích sao?"Con bé rất tốt." Mẹ Quý không trả lời chính diện câu hỏi này, mà là vẻ mặt buồn bã nói "Nó là người cố chấp, cũng là người có lương a, luôn cảm thấy bản thân đã nhận được ân nghĩa của nhà họ Quý, liền cam tâm tình nguyện ở lại thường chia sẻ với bác cũng không ít, là một đứa trẻ tốt."Thịnh Vi không biết rõ tình hình thực tế, bèn nói "Thật đúng là một người cố trước đây nghe nói, cô ấy là bị ba mẹ mình và Nguyễn Mạn kia thực, nhà họ Nguyễn này đối với cô ấy cũng không tính là quá tốt, cô ấy hà tất phải tận tâm tận lực như thành thật họ Nguyễn khẳng định là mang ơn nhà họ Quý, muốn báo đáp cũng nên là ba mẹ cô ấy báo đáp! Nhưng mà nói lại thì, tính tình cô ấy như vậy cũng thấy cô ấy đối xử với bác, với Đậu Tương cũng không còn gì để không bác cũng không nói cô ấy là đứa trẻ tốt."Mẹ Quý biết Thịnh Vi là đang hiểu lúc bà muốn giải thích, điện thoại Thịnh Vi vang Vi là người ra quyết sách của Thịnh Thị, bình thường công việc rất bận, gác điện thoại xong liền đi phòng bệnh, Quý Minh Sùng sớm đã tỉnh dậy, cũng đã nghe được đoạn hội thoại của mẹ Quý và Thịnh không hiểu biết nhiều về Nguyễn mà theo như những lời này cùng với lời đôi nhẫn và biểu hiện của cô mà xem, cô dường như lương thiện đến mức không có nguyên hồ thường xuyên bị người khác bắt nạt, ai cũng có thể gây khó địa tốt thì tốt, chính là tính tình quá mềm mỏng, không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi khó trách vừa nãy mẹ anh nhắc đến, giọng điệu lại phiền muộn như giờ cổ Quý Minh Sùng có thể cử động với biên độ nhìn hướng đồ vật đang bày trên tủ, bánh bao dường như còn đang tản ra hơi ấm.. Nguyễn Tố không ngờ mình có thể gặp lại Bạch quả thật cô vẫn còn một số thắc mắc, ví dụ như Bạch Đào và Nguyễn Mạn có khúc mắc gì? Hay lần trước cô ấy gửi video cho cô với mục đích gì?Bạch Đào không mặc đồ công sở mà mặc một chiếc váy liền hoa nhí, da rất trắng, khi cười rộ lên vừa dịu dàng vừa hòa cùng hai người họ đi tới một quán cà phê ở gần đó rồi chọn một vị trí gần cửa Đào mỉm cười nhìn Nguyễn Tố, “Tôi muốn đến gặp cô lâu rồi nhưng vẫn luôn không có thời gian.”Nguyễn Tố cúi đầu khuấy cà phê trong cốc, cô không đáp lời cô phẩm của Nguyễn Mạn thế nào thì thôi khỏi nhắc, điều này không cần đánh giá nữa, nhưng cô cảm thấy cô nàng Bạch Đào này không phải địch cũng chẳng phải bạn, có vẻ sẽ nói chuyện được. Sở dĩ cô đến quán cà phê để nói chuyện với cô ấy là vì muốn biết Bạch Đào đóng vai trò gì trong câu chuyện của Nguyễn Đào nhận ra sự mâu thuẫn của Nguyễn Tố đối với không để ý lắm, “Chắc cô khá tò mò không biết giữa tôi và Nguyễn Mạn có mối thù sâu sắc gì mới đáng để tôi đâm sau lưng cô ta thế này.”Rốt cuộc Nguyễn Tố cũng ngẩng đầu nhìn cô.“Thật ra tôi quen Nguyễn Mạn khá lâu rồi, trong số những người hiểu rõ cô ta trên đời này có lẽ tôi có thể nằm trong top 3.” Bạch Đào cười khẽ, “Tôi quen cô ta cũng ngót nghét mười năm. Tôi xuất thân từ một huyện nhỏ rồi chuyển đến thành phố lớn, còn nhớ khi ấy tiếng phổ thông của tôi còn chưa chuẩn, bị bạn học cười nhạo, sau đó tôi chơi cùng Nguyễn Mạn, nói chính xác là sau khi trở thành tùy tùng của Nguyễn Mạn thì không có ai cười tôi nữa.”“Mặc kệ cô có tin hay không, dù cô ta sai bảo tôi như tùy tùng, có chuyện gì cũng nhờ tôi làm giúp nhưng cho đến khi lên lớp 12 tôi vẫn luôn đối xử với cô ta như bạn thân. Mãi đến khi có một chuyện xảy ra, không biết Tổng giám đốc Quý có điều tra ra không.” Bạch Đào cười tự giễu, “Tôi nghĩ chắc Tổng giám đốc Quý không hứng thú với chuyện giữa tôi và cô ta đâu. Quay lại chủ đề chính, lên lớp 12, tôi cũng từng hẹn hò yêu đương. Giờ nghĩ lại quả thật không nên yêu sớm, bởi vì người đầu tiên tôi thích, mối tình đầu của tôi, người tôi từng yêu thương bằng tất cả chân tình đến nỗi không nhận ra cậu ta ở bên tôi chỉ vì muốn lợi dụng mối quan hệ này để tiếp cận Nguyễn Mạn.”“Tôi lười phân tích Nguyễn Mạn nghĩ thế nào, tóm lại cô ta trực tiếp bóc mẽ chuyện này ngay trong căn tin trường, nói rằng tôi bị lừa như con ngốc. Có rất nhiều cơ hội, cô ta lại chọn thời gian này, địa điểm này. Muốn chà đạp tôi? Muốn khoe khoang sức hấp dẫn của cô ta? Ban đầu tôi cảm thấy cực kỳ mất mặt. Chỉ cần cô ta coi tôi là bạn dù chỉ một chút thôi, cô ta sẽ nói riêng với tôi trước, đúng không? Khi ấy còn trẻ người non dạ, cũng không biết vì sao, sự thương hại của các bạn nữ và sự chế giễu của bọn con trai khiến tôi cảm thấy như trời sắp sập xuống, thậm chí còn sợ đi học.”“Tôi nghĩ chỉ cần một trong số họ xin lỗi tôi một câu thôi có lẽ mọi chuyện đã khác.” Bạch Đào nói, “Nhưng không, không có bất kỳ lời xin lỗi nào, Nguyễn Mạn cũng không, như thể từ đầu đến cuối chẳng có ai để tâm đến lòng tự trọng của tôi cả. Tôi cảm thấy thật vô nghĩa, mối tình đầu lẫn bạn thân đều chưa từng đặt tôi vào mắt. Nếu là cô cô sẽ làm gì?”Môi Nguyễn Tố mấp máy, song vẫn không nói gì.“Chắc cô sẽ chọn cắt đứt quan hệ, không quan tâm hai người họ nữa nhỉ?” Bạch Đào mỉm cười, “Lòng ghi thù của tôi rất nặng. Năm 18 tuổi tôi quyết tâm khiến hai người đó cảm nhận được cảm giác của tôi khi ấy. Cô có thấy lạ không, mỗi khi tôi muốn từ bỏ thì lại nằm mơ thấy chuyện đó, nó luôn quấn lấy tôi, nhắc nhở tôi năm ấy tôi nực cười cỡ nào.”Cô còn chưa thoát khỏi chuyện ấy, dựa vào đâu mà hai người đó không mảy may bận lòng?Mấy năm nay cô không còn thật lòng thích ai như ngày ấy nữa, và cũng không nhiệt tình đối xử với bất cứ người bạn nào như khi chưa có ai nói với họ rằng bất biết vô tình hay cố ý tổn thương người ta đều phải trả bằng một cái giá tương xứng nhỉ? Không sao, để cô nói cho bọn họ biết.“Tôi không phải người trong cuộc, không phải cô, nên không tiện đánh giá.” Sau khi nghe câu chuyện Bạch Đào kể, Nguyễn Tố đã nói như Đào chống cằm, mỉm cười “May thật, tôi còn tưởng cô sẽ chỉ trích tôi.”Nguyễn Tố hỏi ngược lại, “Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi, đúng không?”Bạch Đào bật cười, hình như nghĩ tới chuyện gì, cô ấy nói tiếp “Chia sẻ một tin tức với cô nhé, tôi thấy cũng khá thú vị đấy, ngoài dự đoán mà cũng trong dự liệu, Nguyễn Mạn mang thai.”Lúc này trên mặt Nguyễn Tố mới xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên.“Ngoài dự đoán đúng không?” Bạch Đào cười, “Cô nói xem rốt cuộc cô ta nghĩ gì thế nhỉ, lại còn định thượng vị nhờ con, chẳng lẽ không biết Lâm Hướng Đông hận đến nỗi chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta luôn, giờ còn tính kế để mình mang thai. Điều đó có nghĩa là gì? Chẳng khác gì nói cho Lâm Hướng Đông rằng, em lại gài anh rồi.”Nguyễn Tố nhanh chóng bình tĩnh thật như lời Bạch Đào nói, chẳng có gì kỳ lạ nếu Nguyễn Mạn gây ra chuyện ra Nguyễn Mạn tính bám chặt Lâm Hướng Đông suốt đời không buông.“Cô ta tưởng Lâm Hướng Đông sẽ cưới cô ta ư? Đến lúc này mà còn ngây thơ như thế, tôi không biết có nên hâm mộ cô ta hay không nữa.”Nguyễn Mạn giống như keo 502 dính chặt lấy Lâm Hướng Đông, gỡ cũng gỡ không cà phê xong, Nguyễn Tố định chào tạm biệt Bạch thắc mắc của cô đã có lời giải người chào nhau trước cửa quán cà phê. Trước khi đi, Bạch Đào mỉm cười nhìn Nguyễn Tố, “Tôi thật lòng tiếc, nếu như cô và Nguyễn Mạn không bị bế nhầm, nếu lúc ấy bạn thân của tôi là cô thì có lẽ mọi chuyện đã khác.”Nguyễn Tố cười lắc đầu, “Tôi lại nghĩ chúng ta sẽ không làm bạn bè được.”Bạch Đào sửng sốt rồi bật cười, “Cũng đúng, vậy tạm biệt nhé, chúc cô sau này một đời suôn sẻ.”Sau này Nguyễn Mạn sẽ thế nào, Nguyễn Tố chẳng hề hứng thú. Cô chỉ coi đó như câu chuyện cười nghe xong thì thôi chứ không đặt trong lòng.***Hôm sau là thứ sáu, là ngày nghỉ của Nguyễn Tố và cũng là ngày cô chuyển qua Quý Minh Sùng đã rõ có phải do ảo giác của Nguyễn Tố không, cô phát hiện ánh mắt Quý Minh Sùng nhìn cô khiến cô thấy hơi áp lực, rõ ràng ngày xưa không như thế. Nghĩ đến việc mình sắp chuyển đi, sau này không sống chung dưới một mái nhà nữa, Nguyễn Tố thầm thở phào nhẹ biết Nguyễn Tố nghĩ như thế nhất định Quý Minh Sùng sẽ kêu oan cho mình thích đang ở trước mắt, làm gì có ai không nhìn thêm vài cái. Anh thề ánh mắt anh vẫn vậy, chỉ khác là nhìn cô nhiều thêm vài lần mà thời tiết có hơi nóng, Quý Minh Sùng xắn ống tay áo lên để lộ cánh tay gầy guộc, bàn tay anh rất lớn, một lần đã có thể cầm hết đám sen đá đang la ó trên cửa sổ sen đá vốn đang gào khóc oa oa, thấy Quý Minh Sùng mang chúng nó đi, phong cách lập tức thay đổi —“Tui xuýt thì tưởng mình bị bỏ lại! Huhuhu tui xin phép đứng về phe cờ hó một giây, chỉ một giây thui được không?”“Có ai xưng hô như cô không? Cờ hó cái gì, phải là Tổng giám đốc Quý. Hôm nay Tổng giám đốc Quý ngầu quá đê, tui xin đứng bên phe ảnh hai giây, có thể hơn.”“Thật ra — Anh ta cũng không tệ lắm nhỉ? Nếu ăn diện lên cũng miễn cưỡng xứng đôi với Tố Tố.”Quý Minh Sùng vui Tố thấy anh di chuyển mấy chậu sen đá của mình thì đi tới, “Em định quay về mang chúng nó đi.”Mấy chậu cây sen đá này được cô chăm rất kỹ, chắc chắn cô sẽ mang theo.“Để chỗ anh đi.” Quý Minh Sùng nói, “Có lẽ chúng nó ở đây anh còn quen.”Những thứ có thể phát ra âm thanh trong nhà đều bị cô mang đi, sau này chắc yên tĩnh lắm, nhưng lúc này anh lại bắt đầu không nhiên càng không quen với việc sau này mỗi sáng thức dậy, mỗi tối về nhà sẽ không còn được thấy cô trong qua Thịnh Viễn mới biết Nguyễn Tố phải chuyển nhà, hôm nay anh được nghỉ, sáng sớm đã tới đây hỗ Tố rất khách sáo với Thịnh Viễn, còn mẹ Quý lại cực kỳ nhiệt Minh Sùng không ngờ sau khi mẹ biết rõ tâm tư của mình rồi mà vẫn đối xử nhiệt tình với Thịnh Viễn như con rể.“Thịnh Viễn, cháu có lòng quá.” Mẹ Quý rót cho Thịnh Viễn một cốc nước, vui vẻ nói.“Bác khách sáo quá ạ.” Tay Thịnh Viễn khoác lên vai Quý Minh Sùng, “Quan hệ giữa cháu và Minh Sùng bác cũng rõ mà, em gái cậu ấy cũng chính là em gái cháu.”Quý Minh Sùng quay sang lườm Thịnh Viễn một tiện hất tay anh ta ra Viễn “….. Ánh mắt này là sao?”Quý Minh Sùng “Ánh mắt hối hận.”Hối hận vì không mang năng lực ở thế giới võ hiệp đến đây để điểm huyệt câm của Thịnh Viễn cho khỏi em gái ngắn em gái này anh không muốn nghe thấy từ này nữa, anh bị nhạy cảm với từ em như Nguyễn Tố đã hiểu ý Quý Minh Sùng, cô không khỏi bật cười, cười xong hai mắt cô long lanh sáng cô như thế, Quý Minh Sùng cũng cười Vương đang bận rộn thu dọn, thấy cảnh này không khỏi cảm thán. Chẳng trách Quý Minh Sùng ngốc nghếch đến nỗi bỏ lỡ cơ hội, ai bảo cả mẹ lẫn bạn thân đều không phải người nhạy cảm, một người phải nhờ bà cho lời khuyên mới tỉnh ra, một người thấy “anh trai” chỉ hận không thể dán mắt lên người “em gái” mà vẫn ngây ngốc không hay biết đi ngang qua họ, vừa thở dài vừa lắc Tố có hai chiếc chìa khóa, một chiếc đưa cho mẹ Minh Sùng nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa kia. Hình như mẹ Quý nhận ra ánh mắt của anh nên nhanh tay cất ngay vào túi áo, nói đầy ẩn ý “Tố Tố cứ yên tâm, mẹ qua đó dọn dẹp nhà cửa cho con, chỉ dẫn Đậu Tương theo thôi.”Nguyễn Tố ra cô không có ý đó, cô cảm thấy giao chìa khóa cho người lớn giữ rất an Minh Sùng “…..”Lúc đi ngang qua chỗ anh, mẹ Quý trừng mắt lườm anh một cái, ánh mắt đầy cảnh đầu tiên sau khi chuyển nhà, Nguyễn Tố sống trong căn hộ này một mình. Lăn qua lộn lại một hồi, cô có hơi lạ giường nên đứng dậy rời giường theo thói đi tới cũng không phải sân nhà họ đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, trong đầu đột nhiên hiện ra khung cảnh mình ngồi trong sân ngắm sao cùng với Quý Minh Sùng trong những đêm mất ngủ ngày không quen đâu chỉ có mình anh, cô cũng trằn trọc đến khuya mới ngủ, ngày hôm sau xuýt thì không dậy nổi, may thay báo thức vang lên đúng lúc đã đánh thức cô dậy. Sau khi rửa mặt đơn giản và trang điểm nhẹ nhàng, cô vội vàng ra khỏi nhà, nào ngờ vô tình gặp Quý Minh Sùng ở ngay cổng tiểu biết anh đứng đây chờ được bao lâu lên xe, còn chưa kịp hỏi sao anh lại ở đây anh đã đưa bữa sáng sang cho, bình tĩnh nói “Bữa sáng.”Lúc này Nguyễn Tố mới hoàn hồn — Ồ, anh bắt đầu hành động rồi ư?Cô hơi ngạc lẽ là do không ngờ anh sẽ tới đón mình đi làm và đưa bữa sáng cho cũng dùng chiêu này à?Chắc do ánh mắt của cô quá bối rối và đầy thắc mắc nên đã bị Quý Minh Sùng hiểu nhầm thành “rốt cuộc anh từng đưa bữa sáng cho bao nhiêu người rồi”, anh thản nhiên giải thích “Hai ngày trước anh mới xem diễn đàn trường học bọn em.”Nguyễn Tố sực hiểu lại xuất hiện vấn đề khác, ngày nào trên diễn đàn cũng có một đống bài đăng, chắc anh cố tình tìm tên cô rất lâu nhỉ?Đương nhiên Quý Minh Sùng chưa bao giờ đưa bữa sáng cho bất kỳ ai, cũng không quan tâm đến người khác muốn biết mọi điều về Nguyễn Tố nên đương nhiên không thể bỏ qua diễn đàn trường học. Lúc còn ở Dương Phương, anh muốn liên lạc với cô lại sợ khiến cô thấy phản cảm, tối ngủ không được sẽ tìm bài sống đại học của cô có thể coi là muôn màu muôn rất nhiều người thích và theo đuổi với đủ loại phương thức kỳ lạ và tư tưởng kỳ thở rất nhiều việc, rất nhiều cách phải áp vào hai chữ “tuổi trẻ” mới không thấy kỳ quặc. Cùng là một việc nhưng do một chàng sinh viên hai mươi tuổi làm sẽ khác hoàn toàn với một người già đời hai mươi mấy tuổi. Anh không chắc nếu mình làm vậy thì hiệu quả có tốt hơn một chàng trai hai mươi hay không nên chỉ đành từ đàn ông trưởng thành vẫn nên chín chắn một Tố nhìn bữa sáng anh đưa, có bánh bao và cả sữa đậu nành mới xay cô yêu thích, còn có một ly sữa chua và trứng lẽ do tâm trạng không tệ, Nguyễn Tố hiếm khi lại pha trò, “Thế chắc anh không tra ra một điều, đó là em chưa bao giờ ăn bữa sáng bọn họ đưa.”Quý Minh Sùng dùng hành động thực tế để chứng minh rằng Trên thế giới này ngoài các chính trị gia, kẻ mưu mô xảo quyệt nhất chính là nhà tư bình tĩnh gật đầu, “Anh bán cho em.”Nguyễn Tố “…..”Sau khi phản ứng lại, cô bật cười, một nụ cười vui vẻ thật lấy di động ra gửi cho Quý Minh Sùng một bao lì xì qua wechat, còn không quên gửi thêm cho anh phí ship theo giá thị Minh Sùng nhận lì xì, nghiêng đầu hỏi cô, “Như vậy đã ăn được chưa?”Khi anh nói câu ấy, chiếc xe chạy qua ngã tư đường. Ánh nắng đầu hạ từ bên ngoài chiếu vào, rọi lên khuôn mặt sau chiếc kính gọng vàng kia là một đôi mắt đượm ý cười nhàn nhạt.

tổng giám đốc siêu cấp giàu có là chồng tôi