hàn thiếu tha cho tôi đi
Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! Tiểu Thuyết Trực Tuyến. Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào tay hắn- Hàn Hứa Phong. Hắn vì thấy cô có gương mặt giống hệt Mễ Ly- cô gái mà hắn từng yêu thương hết mực nhưng lại phản bội hắn nên mới đem cô về.
Chương 127: Lật Mặt. Ngày thứ mười rồi cũng đến, Hàn Hứa Phong hẳn đã có sự chuẩn bị, quyết định mang trái tim ra đánh cược với cô một phen quyết định. Hàn Thẩm Quân nấu ăn trong bếp, hắn cũng xắn tay áo lên vào phụ giúp một tay. Hôm nay cậu đặc biệt làm rất nhiều món, toàn là mấy món hải sản mà Thanh Trà thích ăn, vừa hay làm cho kế hoạch của Hàn
Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi! , chương 100 của tác giả Bé Con Say Xỉn cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Hàn thiếu, tha cho tôi đi! - (Chương 118) - Tác giả Bé Con Say Xỉn Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! Chap 5: Kinh ngạc đọc trên mạng Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! Chap 5: Kinh ngạc "Hàn Hứa Phong, con còn không gọi thì sẽ chết người đó." Hàn phu nhân nhìn Thanh Trà đang bằm bất tỉnh trên sàn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Er Flirtet Ständig Mit Anderen Frauen. “Được, cứ theo kế hoạch của chị đi, đã diễn thì phải diễn cho tốt.”Hàn Thẩm Quân tắt điện thoại, hắn cầm cây Vape trên bàn hít vào một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn nhìn theo làn khói thở ra trước mặt, mông lung, mờ ảo.“Bảo Bảo, mau qua đây.”Bảo Bảo ngoan ngoãn đi lại gần hắn, nó trèo lên ngồi vào lòng Hàn Thẩm Quân, vô cùng nhẹ nhàng và thuần thục.“Bảo Bảo, xin lỗi mày nhé.”Hắn ta khẽ vút ve Bảo Bảo, nó dụi dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt lim dim buồn ngủ.“Thanh Trà, sáng nay cô rảnh chứ?”Hàn Thẩm Quân bế con mèo ra phòng khách, vừa hay Thanh Trà cũng đang ngồi xem tin tức.“Ừ.” Thanh Trà đáp nhàn nhạt, cô vẫn là nghe lời Hàn Hứa Phong giữ khoảng cách với người đàn ông trước mặt.“Cô có thể theo tôi đi mua sắm một ít đồ không? Chủ yếu là muốn mua thêm vài thứ linh tinh cho Bảo Bảo.”“Anh có thể nhờ tài xế đưa đi mà, dù sao tôi cũng không biết lái xe.”“Khoảng thời gian tôi ở đây có lẽ thành phố cũng thay đổi nhiều, với lại tôi cũng không thông thạo chuyện này lắm, bình thường do A Trạch lo liệu.”“Bảo Bảo, mày cũng muốn Thanh Trà đi với chúng ta đúng không?”Hắn lay lay cái chân trước của Bảo Bảo, ngụ ý muốn nó hợp tác. Nó liền kêu lên vài tiếng ”meo..meo..”Cô do dự một hồi rồi cũng đồng ý, dù sao hắn cũng sắp rời khỏi Hàn gia, xem như cũng không có gì đáng ngại. Đơn giản chỉ là đi mua chút đồ thôi mà, cô không nên suy nghĩ quá nhiều!Quản gia Vu lái xe chở bọn họ đi đến khu thương mại gần đó mua một ít quần áo và đồ gia dụng, Hàn Thẩm Quân muốn mua cho cô một chiếc khăn quàng cổ nhưng cô nhất quyết không nhận.“Anh không cần phải làm vậy đâu, chúng ta cũng đâu thân thiết đến mức phải tặng quà.”Hàn Thẩm Quân khẽ cười, cô gái này luôn đề phòng hắn nhiều như vậy.“Ắt hẳn là Hàn Hứa Phong đã kể xấu về tôi rất nhiều nhỉ?”“Đúng, nhưng toàn là sự thật.” Cô khinh kỉnh đáp lại một câu rồi bế Bảo Bảo qua sang bên gian hàng bán những chiếc nón len xinh xắn.“Bảo Bảo, em đội cái này đẹp lắm đó.”Thanh Trà lấy cái nón len bé xíu màu xanh than đội lên cho nó, Bảo Bảo tỏ ra thích thú.“Tôi lấy cái này cho Bảo Bảo.” Cô nói với Hàn Thẩm Quân.“Vừa nãy ai bảo không thích tặng quà chứ?”“Tôi cho Bảo Bảo, không phải anh.”“Okay, okay.” Hàn Thẩm Quân gật gật, sống trên đời hai mấy năm trời, lần đầu tiên hắn phải chịu lép vế trước người khác, hơn nữa còn là một cô Thẩm Quân bảo quản gia Vu lái xe vào một con phố nhỏ, hắn nói có một tiệm chuyên bán đồ cho thú cưng rất hot ở đây.“Bíp..bíp.”Quản gia Vu bóp còi vì chiếc xe ô tô trước mặt chắn lối đi của bọn họ, lòng đường thì nhỏ, chỉ cần một chiếc xe đậu lại liền không còn chỗ để chen quả không có phản ứng gì, hay là chiếc xe phía trước không có người? Ở đây chẳng phải cấm đậu xe sao?“Hay là chúng ta xuống đi bộ đi, dù sao cũng gần đến nơi rồi.” Hàn Thẩm Quân đề Trà gật đầu, cô bế theo Bảo Bảo cùng hắn xuống xe. Cô nói quản gia Vu lùi xe trở ra làn đường người họ đi chưa được vài bước đã bị một đám người chặn lại, mặt mày họ vô cùng hung dữ, hình xăm khắp thân trên, nhìn là biết không phải người tốt.“Cô em xinh đẹp, đi đâu vào đây thế?”Tên đứng đầu tiến lại gần Thanh Trà, tay hắn vừa định chạm vào người cô liền bị Hàn Thẩm Quân hất ra.“Cút đi.”Tên kia liền đẩy mạnh ngực hắn, mắt trợn lên nhìn Hàn Thẩm Quân.“Mày biết điều thì cút ra chỗ khác cho anh em tao làm việc.” Thanh Trà thấy tình hình không ổn, cô kéo áo Hàn Thẩm Quân định bỏ chạy thì bị đám người kia vây tròn chặn lại.“Cô em, muốn chạy đâu có dễ.”“Mẹ kiếp, các người muốn bao nhiêu tiền?”“Mày nghĩ mày là cái thá gì? Có tiền là ngon lắm à?”Tên đàn anh kia tức giận, hắn ta đấm mạnh Hàn Thẩm Quân một cái khiến hắn ngã nhào ra đất.“Hàn Thẩm Quân, anh không sao chứ?” Cô đỡ hắn lên.“Quản gia Vu, cứu chúng tôi.” Thanh Trà dùng sức hét thật to, trong lòng không ngừng cầu nguyện ông có thể nghe thấy.“Con nhãi này, mày có im đi không?”Một thằng trong đám đó liền nắm lấy tóc cô giật ngược lên.“Mày dám…”Những tên này đều cầm theo côn sắt và dùi cui trên tay, Hàn Thẩm Quân nhân lúc chúng không đề phòng giật lấy một cây côn rồi đánh ngã một tên.“Thanh Trà, mau chạy đi.”“Muốn đi cùng đi.”Thanh Trà đâu phải là người tham sống sợ chết, với lại một mình Hàn Thẩm Quân sao có thể chống lại được hết ngần ấy người.“Cô mau chạy đi.”Hàn Thẩm Quân đẩy Thanh Trà ra, một mình hắn đánh với tám, chín người đô con, lực lưỡng. Cô nghe rõ từng tiếng kim loại tiếp xúc với da thịt đầy dã man. Thanh Trà định lao vào giúp hắn nhưng hắn một mực gào thét cô chạy. Đúng rồi, thêm cô cũng không thể đánh lại bọn họ!Cô bắt đầu chạy thật nhanh ra khỏi đoạn đường đó, chỉ cần cô đến chỗ quản gia Vu thì mọi chuyện có thể được giải Trà chạy ra ngoài đường lớn, cô liên tục hô hoán mọi người cứu giúp. Quản gia Vu thấy có gì không ổn liền chạy lại.“Tiểu thư, có chuyện gì thế?”“Quản gia Vu, mau gọi cấp cứu.” Thanh Trà thở hồng hộc, đôi chân mỏi rời vì mất sức.
Trần Vĩ đẩy cửa xe bước xuống vừa hay bác sĩ Kim ra về. Anh nhận ra ông, tuy khá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đến chào hỏi."Thầy Kim, sao thầy lại ở đây? Lâu rồi chưa gặp thầy." Trần Vĩ tò sĩ Kim là một vị bác sĩ giỏi, ông cũng chính là người dẫn dắt Trần Vĩ trên con đường Y học. Trần Vĩ vô cùng kính trọng và biết ơn ông, Hàn Hứa Phong cũng từng rất kính nể ông, thế nhưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra hai năm trước giữa bác sĩ Kim và hắn mà Hàn Hứa Phong bỗng trở mặt. Chuyện này không ai rõ ngọn ngành, Trần Vĩ từng hỏi ông nhưng ông không nói, hỏi hắn lại càng không."Có một cô gái ở trong Hàn gia bị thương tối qua, Hàn thiếu vì bất đắc dĩ nên gọi ta đến." Bác sĩ Kim nói rồi khẽ gật gật đầu."Thì ra là vậy. Chẳng trách hôm qua cậu ấy gọi cho con." Trần Vĩ tỏ ra hiểu vấn đề."Vậy ta đi trước nhé.""Khoan đã, thầy là muốn né tránh con phải không?" Kể từ lúc Hàn Hứa Phong trở mặt với bác sĩ Kim, ông liền tìm mọi cách né tránh Trần Vĩ. Lúc anh mời ông đi dùng bữa, ông đều từ chối với lí do bận. Anh hỏi ông về kiến thức Y học, ông cũng chỉ gửi tài liệu đến nhà anh rồi trao đổi qua điện thoại chứ nhất định không chịu gặp Vĩ biết chắc hẳn thầy Kim đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng nên Hàn Hứa Phong mới như vậy, nhưng anh vẫn tin ông có nổi khổ tâm gì đó không thể nói ra."Ta bận thật, hẹn con khi khác chúng ta nói chuyện." Bác sĩ Kim vội vã đi."Thầy, chuyện năm đó thầy không nói con cũng không biết, nhưng con tin thầy là người ngay thẳng, không làm gì trái lương tâm người thầy thuốc cả."Bước chân bác sĩ Kim bỗng khựng lại, ông đứng một lúc rồi quay người lại, nói với Trần Vĩ"Ta không phải người thầy tốt như con nghĩ đâu." Nói rồi ông tiến về phía xe rồi lái đi Vĩ đứng tại chỗ thở dài, anh vẫn mảy may suy nghĩ đến câu nói của thầy Kim ban nãy."Đứng đấy làm gì mau vào trong đi." Hàn Hứa Phong lên tiếng, anh đã nghe hết câu chuyện giữa hai người nhưng không nói Vĩ theo anh lên trên lầu, Thanh Trà đang nằm trên giường, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."Cậu lại làm gì để người ta ra nông nổi như vậy?" Trần Vĩ khẽ thở dài, đúng là một cô gái mệnh khổ. Anh chỉ mới gặp cô hai lần nhưng lần nào cũng trong trạng thái hôn mê, bộ dạng suy nhược, mệt mỏi."Các người ai cũng nghĩ tôi là quái vật vậy? Tôi chẳng làm gì cô ta cả. Nếu hôm qua tôi không kịp về thì hôm nay chỗ cô ta nằm là trong quan tài chứ không phải trên chiếc giường đó đâu." Hàn Hứa Phong nhíu mày, giọng đầy bực Vĩ im lặng, anh biết Hàn Hứa Phong đang nghĩ gì, anh cũng không nên chọc hắn thêm tức, chỉ là anh thấy thật sự thương cho cô gái kia, có lẽ sẽ còn phải chịu đủ dày vò nữa."Hôm qua cậu gọi tôi là vì chuyện này à?" Trần Vĩ hỏi, bầu không khí đang hết sức căng thẳng."Ừ." Hắn đáp lại vỏn vẹn một tiếng."Hôm qua tôi say quá nên ngủ không biết trời đất gì, xin lỗi."Hắn không nói gì, hai người lại chìm vào một bầu không khí nặng nề, đoán chừng Hàn Hứa Phong giận dỗi anh rồi."Vậy sáng nay tôi gọi sao cậu không nghe máy?""Điện thoại hư rồi."Trần Vĩ thiết nghĩ Hàn Hứa Phong bây giờ cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện với anh liền nghĩ cách chuồn đi."Gọi cho cậu không được nên tôi lo chết đi được, không có chuyện gì là tốt rồi. Vậy tôi về trước nhé.""Từ ngày mai cậu đến thay băng cho cô ấy đi." Hàn Hứa Phong đề nghị."Được." Trần Vĩ nói xong liền rời đi.
Vốn định mặc kệ hắn, Thanh Trà sau khi tắm rửa xong thì định đi ngủ, nhưng trong lòng lại rộn lên cảm giác lo khẽ thở dài, có phải kiếp trước cô mắc nợ hắn gì không?Khoác thêm chiếc áo mỏng, Thanh Trà đi xuống phòng sách.“Cộc cộc…”Cô đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Hàn Hứa Phong đang ôm chặt cách tay mới tháo bột.“Anh làm sao thế?” Thanh Trà liền chạy lại, tay cô đặt lên tay Hứa Phong khẽ đẩy tay cô ra, ánh mắt né tránh cái nhìn từ cô.“Không sao cả, có lẽ trời lạnh nên hơi buốt thôi.”“Đưa tôi xem nào.” Thanh Trà giằng lại tay hắn, sau đó cô dùng sức xoa bóp nhịp nhàng.“Anh đã thấy đỡ hơn chưa?”Hàn Hứa Phong gật đầu, trong lòng nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Thanh Trà nếu không muốn ở bên cạnh hắn, sao lại cứ gieo cho hắn nhiều hi vọng như vậy.“Em đi ngủ sớm đi, ngày mai liền có thể rời khỏi đây rồi.”“Anh muốn đuổi tôi đi đến thế à?” Giọng Thanh Trà có chút ấm ức. Hắn lúc chiều không phải là cầu xin cô ở lại sao, bây giờ nói đi là đi.“Không phải em rất muốn vậy sao?”“Lúc nãy là tôi chỉ muốn anh ăn uống điều độ nên mới nói vậy thôi…” Thanh Trà ấp úng, tay chân lóng ạ, sao cô lại phải đi giải thích với hắn Hứa Phong chợt kéo Thanh Trà ngồi lên đùi hắn khiến cô vô cùng bất ngờ.“Anh làm gì vậy…”“Ưm..ưm..” Thanh Trà còn chưa kịp nói hết câu thì Hàn Hứa Phong đã phủ đôi môi lên môi cô. Nụ hôn điên cuồng, mãnh liệt mang theo bao yêu thương, giận Trà bị hắn cướp hết dưỡng liền trở vào thế bị động, cô dựa hết vào người hắn, mặc cho hắn làm gì thì lúc cô không chống cự, hắn bế cô đi thẳng lên phòng rồi đặt xuống Trà vẫn đang cố gắng hít thở sau nụ hôn dài, khóe miệng cô hơi sưng lên vì bị hắn cắn Hứa Phong liền luồn tay xuống dưới chiếc váy ngủ của cô, ngang nhiên tìm đến đôi gò bồng xoa khẽ giật mình, kéo tay hắn ra.“Hàn Hứa Phong, anh đừng có mà làm bậy.”“Ngoan, tôi đói. Bây giờ muốn ăn em.”Hắn thật sự không đợi được nữa, dục vọng ngày càng dâng tay hắn thuần thục cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra, sau đó là chiếc váy ngủ bị tụt xuống ngang hông.“Không được, chúng ta không thể nào…”“Ưm..ưm.”Hàn Hứa Phong lại ngang ngược chặn môi cô để cô không nói thêm gì, bàn tay vẫn điêu luyện gỡ bỏ chiếc bra trên người Thanh Trà, đôi gò bồng như được giải thoát liền tuôn ra, trắng di chuyển xuống dưới, khẽ dùng lưỡi đá nhẹ một bên nụ hồng, bên kia thì dùng tay phủ lấy, thỏa mãn nhào nặn.“Bỏ ra, tôi không muốn.” Thanh Trà gượng gạo hét Hứa Phong nhìn cô cười, rõ là bầu ngực của cô đang dần cứng lên, chỗ bên dưới cũng ngứa ngáy, cô phải cọ xát hay đùi để đỡ thấy trống rỗng, vậy mà lại nói không muốn.“Nhưng mà cơ thể em muốn. Thanh Trà, việc gì phải làm khó nhau chứ.”“Hàn Hứa Phong, tay anh bị như vậy, vận động mạnh lỡ như xảy ra chuyện gì thì…”“Bây giờ nếu em không chịu phối hợp thì đối với tôi mới là một cực hình.”Nhìn bộ dạng của Thanh Trà không giống như muốn phản kháng, Hàn Hứa Phong liền biết mình đạt được mục nhanh chóng cởi bỏ hết những thứ vướng víu còn lại trên người hai bọn Hứa Phong để Thanh Trà ngồi tách hai chân ở trên đùi mình, hai cơ thể sát lại, Thanh Trà đặt tay lên tấm lưng hắn, đầu hơi ngửa ra hôn vào sâu trong hõm cổ cô, rồi cắn nhẹ xương quai xanh trước Trà bị làm cho kích thích liền rên khẽ vài tiếng.“Nói em muốn đi.” Hàn Hứa Phong ra Trà tức điên người, cô có cảm giác bị mắc bẫy hắn vậy, nhưng trong khoảng khắc này thật sự cô rất khó chịu.“Hứa Phong, tôi muốn…” Cô ngượng ngùng nói nhỏ, nhưng cũng đủ để hắn nghe Hứa Phong liền xoay người lại, hắn nằm xuống nam tính của hắn đã dựng đứng lên, ngạo nghễ trước mắt cô.“Muốn thì em tự chủ động đi.”Đến lúc này thật sự Thanh Trà chỉ muốn tìm lấy một cái lỗ mà chui xuống, hắn đang biến cô thành kẻ dâm đãng đến mức nào chứ, có phải đây là cách mà hắn dùng để trả thù chuyện lúc tối không?Thanh Trà đắn đo một hồi rồi cũng không thắng được dục vọng, chỗ kia của cô đang rất khó chịu vì cảm giác trống cầm lấy vật nóng hổi trước mặt, nhẹ nhàng vuốt vài Hứa Phong nằm yên tận hưởng, vô cùng dễ đặt cái ấy của hắn vào đúng phần bên dưới của mình, hai tay chống lên phần bụng hắn, nhẹ nhàng đẩy sâu vào, sau đó nhấp lên nhấp xuống nhịp giác được lấp đầy thật sảng ngực của cô cũng theo đà mà đung đưa lên xuống khiến Hàn Hứa Phong vô cùng thích kéo cô nằm xuống, áp sát vào ngực hắn rồi hắn xoay người lại, chuyển thế để cô nằm bên dưới rồi liên tục thúc sâu vào.“A…aaaa”Thanh Trà bị làm cho bất ngờ nên la lên, mỗi cú nhấp của hắn như đâm tận sâu vào trong máu thịt cô.“Ngoan, anh sẽ nhẹ hơn.”Hàn Hứa Phong tiết chế lại lực, hắn đổ dồn sự chú ý vào hai bên bầu ngực, lại tiếp tục nhào vài tiếng đồng hồ dai dẳng, đổi tư thế liên tục, hắn và cô đã mệt nhoài. Hàn Hứa Phong ôm trọn lấy cơ thể cô rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Tác giả Bé Con Say XỉnThể loại Ngôn TìnhNguồn wordpressTrạng thái Đang raSố chương 143Ngày đăng 1 năm trướcCập nhật 1 năm trước Bạn đang đọc truyện Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! của tác giả Bé Con Say Xỉn. Câu chuyện bắt đầu khi Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào... tay hắn- Hàn Hứa Phong. Hắn vì thấy cô có gương mặt giống hệt Mễ Ly- cô gái mà hắn từng yêu thương hết mực nhưng lại phản bội hắn nên mới đem cô về. Hàn Hứa Phong rốt cuộc là có yêu Lam Thanh Trà hay chỉ đang vấn vương lại mối tình cũ? Tình yêu mãnh liệt hòa quyện với sự giằng xé, dày vò trong chính cả hai con người. Liệu cuối cùng, họ có tha thứ và ở bên nhau mãi mãi? Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn đừng bỏ lỡ Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu hay Anh Ấy Rất Điên.... !
Thanh Trà hai mắt nhắm nghiền, cô muốn ૮ɦếƭ, thật sự muốn ૮ɦếƭ. Chưa bao giờ cô thấy đau đớn và tủi nhục như bây giờ. Thanh Trà mơ màng, cô nhớ cái ngày mẹ cô ra đi mãi mãi. Bà dặn cô phải sống thật tốt, phải kiên cường, mạnh mẽ. Cô nhớ nụ cười hiền dịu của mẹ, nhớ những ngày bà đau đớn vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo, nhớ cả những lần người cha say rượu mắng nhiếc, đánh đập hai mẹ con cô. Lúc ấy cô cũng muốn ૮ɦếƭ, muốn đi theo mẹ cô đến thế giới bên kia. Thế nhưng nghĩ lại những lời cuối cùng của bà, cô đã can đảm sống đến người cha tệ bạc của cô, thật đáng khinh bỉ! Hắn vì nghiện ngập cờ bạc, rượu chè đã để mẹ cô làm việc đến sức cùng lực cận để trả nợ. Bà mất, hắn bắt cô nghỉ học đi làm, phụ quán, bán rong, chưa việc vặt nào mà cô chưa làm. Bị giang hồ đòi nợ, hắn thẳng tay bán cô cho Hàn Hứa hôm qua là cái đêm đen tối nhất trong cuộc đời cô. Hàn Hứa Phong, hắn như con mãnh thú săn mồi vồ lấy cô, xé toạc từng lớp vải trên người cô. Mặc cô khóc lóc van xin, hắn như bỏ hết ngoài tai, điên cuồng ngấu nghiến, cắn xé cô. Có lẽ, cái hắn làm đối với cô không phải để thỏa mãn sự khoan khoái mà như muốn sỉ vả, đầy đọa và lấy mạng cô. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì khiến hắn không vừa mắt? Hay những kẻ có tiền luôn đối xử với người khác như thế?Mới vài phút trôi qua mà Thanh Trà cảm thấy dài như cả thế kỉ, cổ họng đắng ngắt, cô khát, vừa khát vừa đói. Đầu tóc rủ rượi, thân hình nhỏ bé nằm co lại. Nhìn Thanh Trà bây giờ chẳng khác một cái xác khô là mấy!"Khát...nước...cho tôi nước." Cô khẽ cười lên một cái, một nụ cười méo mó. Phải rồi, làm gì có ai ở đây. Bây giờ cô có gào lên nữa thì cũng chẳng có ai nghe có tiếng bước chân từ phía cầu thang, càng lúc càng lớn dần. Có phải đói quá nên cô sinh ảo giác rồi không? Hay hắn ta đã về? Nghĩ đến đấy thôi tim cô đã muốn Ϧóþ nghẹn lại. Cô nhắm nghiền mắt, phó mặc cho ông trời."Cô gái, mau tỉnh lại đi."Văng vẳng bên tai cô là giọng một người phụ nữ. Cô mở hờ mắt, trước mặt cô là một người yêu phụ nữ trung niên sắc sảo và vô cùng quý phái."Nước...xin bà cho tôi nước." "Bà Năm, mau mang nước lại đây."Người phụ nữ trước mặt đưa nước cho cô, cô dùng bàn tay yếu ớt của mình ghì chặt, tham lam uống một hơi dài."Ặc...ặc...""Cô uống từ từ thôi, cẩn thận bị sặc." Vị phu nhân kia vừa nói vừa vuốt vuốt sống lưng nhìn cô, ánh mắt lộ vài phần thương cảm, vài phần lo sợ. Sau đó bà đi chiếc bàn gần đó, lấy chiếc chìa khóa rồi mở chiếc còng khỏi tay cô. Cổ tay Thanh Trà mềm nhũn, rơm rớm vài tia máu. Người phụ nữ già kia lấy khăn lau mặt rồi băng lại vết thương trên cổ tay cho cô."Bà Năm, mau gọi người mang lên cháo lên đây."Thanh Trà tỉnh táo vài phần, khó khăn mở miệng"Bà là ai?""Ta là Hạ Lam, mẹ của Hàn Hứa Phong."Nghe đến đây cô khẽ run lên, theo phản xạ tự nhiên liền khum người lại phía sau, nâng cao cảnh giác. "Đừng sợ, ta sẽ không làm hại cô đâu.""Mau ăn cháo đi, ăn rồi mới có sức nói tiếp.""Bà Năm, mau đút cho cô ấy ăn đi."Thanh Trà ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo, bà ấy nói đúng, phải ăn thì mới có sức. Đúng rồi, cô không thể bỏ mạng ở đây được, cô phải tìm cách trốn khỏi đây.
hàn thiếu tha cho tôi đi